“Bông hồng thép” tại mảnh đất Đăk Mar anh hùng (Kỳ 1)
Những ngày đầu ở Đăk Mar – bản lĩnh từ gian khó
Thiếu tá Y Yến (37 tuổi), dân tộc Xơ Đăng, nguyên Trưởng Công an xã Đăk Pxi, tỉnh Kon Tum (cũ) hiện tại là Phó trưởng Công an xã Đăk Hà, tỉnh Quảng Ngãi luôn bám sát địa bàn, sẵn sàng đối mặt với khó khăn, thách thức, đóng góp tích cực vào công cuộc đảm bảo an ninh, trật tự tại cơ sở là tấm gương sáng về hình ảnh nữ chiến sĩ Công an trên trận tuyến cơ sở.
Bước chân về cơ sở – những lo âu thường trực
Những ngày đầu tháng 4, khi nắng cao nguyên phía Tây Quảng Ngãi vàng ươm trải dài trên những triền đồi, chúng tôi tìm về xã Đăk Mar, tỉnh Kon Tum (cũ). Đây cũng chính là mảnh đất đã ghi dấu những bước chân đầu tiên của một nữ cán bộ Công an đặc biệt – người từng là nữ Phó trưởng Công an xã chính quy đầu tiên trong cả nước khi Bộ Công an triển khai thí điểm đưa cán bộ chính quy về đảm nhiệm các chức danh Công an xã.
Nhắc lại những ngày đầu nhận nhiệm vụ, chị cười hiền nhưng ánh mắt vẫn vương chút bồi hồi: “Thú thật, khi ấy tôi lo lắm. Là nữ, lại là cán bộ duy nhất trong cả nước tình nguyện về xã, tôi vừa thấy tự hào, vừa thấy áp lực. Tự nhủ phải cố gắng, nhưng vẫn thấp thỏm trong lòng: liệu mình có làm được không?”.
Nỗi lo âu ấy không phải không có cơ sở. Đăk Mar là địa bàn rộng, dân cư đông, đời sống kinh tế – xã hội phát triển nhưng vẫn tồn tại nhiều vấn đề phức tạp về an ninh trật tự. Bà con chủ yếu theo Phật giáo và Công giáo; các hoạt động tôn giáo phong phú, đa dạng, tiềm ẩn nguy cơ phát sinh vấn đề nhạy cảm. Tội phạm hình sự, ma túy, tệ nạn xã hội vẫn diễn biến khó lường. Đó là thử thách không nhỏ cho bất kỳ cán bộ Công an nào, huống chi lại là một nữ cán bộ trẻ lần đầu đảm nhận trọng trách chỉ huy tại cơ sở. Thế nhưng, chị đã chọn đi con đường ấy – con đường mà nhiều đồng đội nam còn ngần ngại.
Thời điểm chị về nhận công tác, quân số Công an xã Đăk Mar chỉ có 5 đồng chí. Trụ sở vừa được đầu tư xây dựng khang trang, trang thiết bị tương đối đầy đủ, nhưng công việc thì ngổn ngang. “Thời điểm đó ở cấp huyện, mỗi cán bộ chỉ làm một mảng chuyên môn. Còn ở xã, cái gì cũng phải biết, cái gì cũng phải làm. Từ tiếp dân, hòa giải tranh chấp, giải quyết thủ tục hành chính, tuần tra kiểm soát, đến chỉ huy đấu tranh, đánh án. Áp lực dồn dập khiến tôi nhiều đêm mất ngủ”, chị nhớ lại.
Là nữ, lại vốn quen với việc tổng hợp văn bản, soạn báo cáo, nay bất ngờ phải trực tiếp xuống địa bàn, xử lý tình huống thực tế, chị đã có lúc “choáng ngợp”. Có ngày vừa tiếp dân xong, đã phải chạy đi tuần tra; vừa về đến đơn vị đã phải họp bàn xử lý vụ việc nóng. Thậm chí có những lúc, chị phải trực tiếp tham gia chỉ huy vây bắt tội phạm. Không ít lần, áp lực đè nặng khiến chị rơi vào trạng thái căng thẳng. Nhưng rồi, nhớ lại lời thề của người chiến sĩ Công an nhân dân – “Vì nước quên thân, vì dân phục vụ” chị lại tự nhủ: “Mình đã chọn thì phải đi đến cùng. Khó khăn nào cũng vượt qua, kẻ thù nào cũng đánh thắng”.

“Ba cùng” cùng dân – sợi dây gắn kết lòng tin
Với chị, bí quyết để vượt qua khó khăn không nằm ở lý thuyết suông, mà chính là sự gắn bó mật thiết với Nhân dân. Ngày đầu tiên xuống địa bàn, thay vì ngồi ở trụ sở chờ người dân đến, chị chủ động đi từng ngõ, gõ từng nhà, làm quen từng hộ. Bà con ngạc nhiên khi thấy một nữ cán bộ Công an dáng người nhỏ nhắn, nụ cười hiền, nhưng lại nói năng rành mạch, ứng xử khéo léo.
“Có lần tôi đến nhà một hộ dân người dân tộc thiểu số, họ đang bối rối vì chưa biết cách làm giấy khai sinh cho con. Tôi ngồi xuống, kiên nhẫn hướng dẫn từng bước. Khi họ cầm tờ giấy khai sinh trên tay, mắt rưng rưng cảm ơn. Khoảnh khắc ấy khiến tôi hiểu rằng, làm Công an xã không chỉ giữ an ninh, mà còn là chỗ dựa để người dân vượt qua những điều nhỏ nhặt nhất trong cuộc sống”, chị kể. Nhờ sự tận tình, kiên nhẫn và thái độ gần gũi, chân thành chỉ sau vài tháng, chị đã được người dân quý mến gọi bằng cái tên thân mật: “chị Công an”. Từ đó, mỗi lần xuống thôn, vào làng, chị được bà con đón chào như người thân. Có cụ già còn dúi vào tay chị quả bí, con gà, như để gửi gắm tình cảm mộc mạc.
Đối diện “dư âm” từ cơ chế cũ
Những ngày đầu triển khai Công an chính quy về xã, không ít người dân vẫn còn “so sánh” với thời kỳ Công an bán chuyên trách trước đó. Một số thói quen “nể nang tình làng nghĩa xóm”, “phép vua thua lệ làng”, “suy nghĩ dòng tộc” vẫn tồn tại. Để thay đổi nhận thức ấy, chị cùng đồng đội kiên trì vận động, thuyết phục. Với những trường hợp vi phạm, chị kiên quyết xử lý theo đúng pháp luật, nhưng vẫn mềm dẻo giải thích để bà con hiểu. Chính sự công minh, rõ ràng ấy đã khiến Nhân dân dần thay đổi cách nhìn. Người dân hiểu rằng, Công an chính quy về xã không phải để làm khó, mà là để bảo vệ lợi ích chính đáng của họ, để mọi người sống trong một cộng đồng an toàn, công bằng.
Có một kỷ niệm khiến chị xúc động mãi không quên. Sau một lần giúp gia đình làm thủ tục đất đai, một cụ già nghèo ở thôn đã đến tận trụ sở tìm chị, tay run run dúi vào túi chị mấy quả mướp. Cụ bảo: “Nhà không có gì, biếu cô ít quả vườn trồng được, gọi là tấm lòng biết ơn”. Nhận món quà giản dị ấy, chị nghẹn ngào rơi nước mắt. “Chẳng cần gì hơn, chỉ cần người dân thương, dân quý, thế là hạnh phúc rồi” – chị tâm sự.
Cũng chính nhờ sự tận tâm ấy, sau này khi đã chuyển công tác, vẫn có người dân gọi điện tìm chị để hỏi thăm, nhờ tư vấn, hay đơn giản chỉ để gửi biếu chút quà quê. Đó là minh chứng rõ nét cho tình quân dân keo sơn gắn bó – giá trị mà bất cứ người chiến sĩ Công an nhân dân nào cũng trân trọng. Hai năm công tác ở Đăk Mar, chị đã trải qua đủ cung bậc cảm xúc: từ những ngày lo âu, căng thẳng, đến khi tự tin xử lý tình huống, rồi xúc động trước tình cảm của bà con. Có lần, khi xã được chọn làm điểm đến cho đoàn Công an các tỉnh phía Bắc tham quan, chị được giao nhiệm vụ báo cáo tình hình. Trước hàng chục lãnh đạo, cán bộ, chị ban đầu hồi hộp, nhưng rồi dõng dạc trình bày rõ ràng, mạch lạc.
Bản lĩnh ấy khiến nhiều người ngạc nhiên và khâm phục: “Không ngờ một cán bộ nữ, lại là người dân tộc thiểu số, có thể tự tin đến vậyNhững trải nghiệm ở Đăk Mar đã hun đúc cho chị một bản lĩnh mới – bản lĩnh của người nữ chiến sĩ Công an nhân dân, dám nghĩ, dám làm, dám đối mặt với khó khăn để trưởng thành. Phía sau thành công của chị còn có bóng dáng một người đàn ông âm thầm chia sẻ. Chồng chị – nguyên Trưởng Công an xã bán chuyên trách xã Đăk Ngọc – hiểu rõ những áp lực của công việc. Anh lặng lẽ gánh vác việc nhà, chăm lo con cái để chị yên tâm công tác. “Có lúc tôi đi công tác cả tuần không về, anh không trách nửa lời. Chỉ động viên: em cứ yên tâm làm nhiệm vụ, gia đình có anh lo. Đó chính là động lực để tôi bền bỉ vượt qua những tháng ngày gian khó”, chị xúc động kể.
Ngày chia tay Đăk Mar để nhận công tác mới, chị không khỏi bồi hồi. Người dân kéo đến chào, bịn rịn như tiễn người thân đi xa. Có cụ già rưng rưng nước mắt: “Cô đi rồi, bà con nhớ lắm!”. Hai năm ở Đăk Mar, không quá dài so với một đời người, nhưng đã để lại trong chị những “dấu chân thầm lặng” – hành trang quý giá để bước tiếp trên con đường cống hiến. Với chị, hạnh phúc giản dị chính là được sống trọn vẹn với ước nguyện: phụng sự Tổ quốc, phục vụ Nhân dân, để xứng đáng với lời dạy thiêng liêng của Bác Hồ kính yêu: “Công an của ta là Công an nhân dân, vì dân mà phục vụ, dựa vào dân mà làm việc”…
Ông A Đuh – Trưởng thôn Kon Pông Hbrơ, xã Đăk Mar chia sẻ: “Chúng tôi quý đồng chí Y Yến không chỉ vì sự giỏi giang trong công việc, mà còn vì cái tình, cái nghĩa chị để lại trong lòng bà con. Lúc thì chị về tận nhà hướng dẫn người dân làm giấy tờ, khi thì chị kiên trì hòa giải những mâu thuẫn kéo dài nhiều năm chưa có lối ra. Có đêm, nghe tin thanh niên trong thôn tụ tập, chị không quản ngại khó khăn, cùng anh em đến tận nơi ngăn chặn kịp thời, giữ bình yên cho bà con. Với dân, chị không bao giờ xa cách, lời nói nhẹ nhàng nhưng cứng rắn, công minh. Người dân chúng tôi tin tưởng và coi chị như người thân trong gia đình. Có thể nói, xã Đăk Mar yên bình như hôm nay, có một phần công sức, tâm huyết của đồng chí Y Yến”.
Quang Thành - Hữu Trường


